Hạnh phúc trong tình yêu



Hạnh phúc trong tình yêu, không khó!
(Dân trí) - 1. Trước tiên bạn cần biết “nửa kia” nghĩ gì về mối quan hệ của hai người. Bởi chẳng ai mong sống trong tình yêu với một kẻ không bao giờ thằng thắn nói lên suy nghĩ của mình, phải không?
2. Đừng nhầm lẫn giữa tình yêu và tình dục. Khi mới bước vào một mối quan hệ, không ít người ngộ nhận những ham muốn xác thịt, những xúc cảm nhất thời chính là tình yêu.

3. Bạn nên biết mình muốn gì ở tình cảm hai người, và thẳng thắn chia sẻ mong muốn ấy. Không ít người, cả nam và nữ giới, ngại cởi mở những khao khát của bản thân, họ thậm chí còn giữ kín. Hậu quả thật khó lường, bởi bạn sẽ rơi vào trạng thái thất vọng. Nhớ rằng tình yêu không phải một trò chơi đoán biết, cần lắm sự thẳng thắn, chân thành để hai người hiểu nhau hơn.

4. Hãy học cách trân trọng người ấy với tất cả những điểm khác biệt làm nên con người họ. Trên đời này không có ai hoàn toàn giống ai, bạn không thể yêu cầu người ấy cũng như mình. Sự khác biệt làm nên nét đa dạng thú vị của cuộc sống.

5. Chăng ai hoàn hảo tới mức lý tưởng. Trước những thiếu sót của người ấy, hãy cố gắng nhìn nhận. Nếu có điều gì đó người ấy chưa thích hợp với bạn, đừng ngại nói ra. Cho phép người ấy được giả thích tại sao họ cư xử như thế chính là con đường duy nhất giúp hai người dần thích nghi được với nhau.

6. Hãy giải quyết mọi vấn đề giữa hai người ngay khi vừa nảy sinh.

7. Thời cha mẹ đặt đâu con ngồi ấy đã qua rồi. Tất cả đều phụ thuộc vào bạn. Hãy chọn cho mình người mình yêu thương và có thể cùng đi đến hết cuộc đời.

8. Hãy học cách lắng nghe, rồi bạn sẽ thấy, người ấy biết trân trọng bạn hơn và luôn ủng hộ bạn.

9. Cùng nhau chia sẻ những kế hoạch tương lai, song đừng coi hôn nhân là một bản thỏa thuận mà nhờ nó, hai ngươi sẽ xen vào cuộc sống của nhau 24/24 cho đến hết cuộc đời.

10. Hãy chú ý đến vệ sinh cá nhân, đừng đánh giá thấp vai trò của vấn đề tế nhị này trong cuộc sống đôi lứa.

11. Đừng xao nhãng chuyện tình dục. Hẳn nhiên đây là một vấn đề rất quan trọng đối với tình cảm nam nữ. Trò chuyện trong chăn ấm sau những giây phút tuyệt vời “yêu” nhau khiến tình cảm hai người thêm gắn bó và đầy tin tưởng.

12. Đừng đi ngủ khi tâm trạng tiêu cực. Nên tìm mọi cách loại buồn khổ ra khỏi đầu trước khi bước vào thế giới của những giấc mơ.

13. Đừng ngại nói lời xin lỗi. Bởi một lẽ đơn giản, mọi người đều mắc lỗi. Càng cố gắng nhận khuyết điểm và sửa chữa sớm thì càng tốt.

14. Hai người nên dựa vào nhau trong cuộc sống, nhưng đừng quá “triệt để”. Dựa dẫm hoàn toàn là điều rất không may trong hôn nhân.

15. Luôn giữ lòng tự trọng. Người ấy sẽ yêu bạn dễ dàng hơn nếu chính bạn cũng biết yêu bản thân mình.

16. Không bao giờ quên tô điểm cho tình yêu bằng những điều thú vị. Hãy cùng tham gia các môn thể thao, làm những việc mới mẻ mà chưa ai trong hai người từng làm trước đó.

17. Hãy học cách hợp tác, cùng chia sẻ mọi công việc gia đình, chia sẻ những trách nhiệm. Rồi người này sẽ càng nhận ra rằng, “mình có thể làm gì nếu không có người kia?”.

18. Hãy chăm sóc sức khỏe thật tốt. Vì sức khỏe là chìa khóa dẫn đến thành công của bất kỳ mối quan hệ nào.
[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Triết lý cuộc sống của bạ




Triết lý sống của bạn

Bạn không thấy lạ sao? Ai cũng muốn hạnh phúc, nhưng học “nó” ở đâu?
Chúng ta sinh ra trên đời. Rồi chúng ta đi học.
A child sleeping Triết lý sống của bạn
Chúng ta học Toán, chúng ta học về thuyết cầu tố, học về rặng Hy Mã Lạp Sơn. Nhưng chưa bao giờ học về hạnh phúc. Tôi thường tự hỏi: “Tại sao luôn có một số người luôn hạnh phúc”?
Rồi tôi băn khoăn “Phải chăng người hạnh phúc thôn minh hơn những người khác? Hay chẳng qua họ qua ngờ nghệch nên không nhận ra mình khổ?” Những câu hỏi như vậy càng về sau càng nhiều.
Hồi còn nhỏ tôi thường mơ về thời tương lai. Nhưng khi bước vào thời tương lại tôi thường thất vọng.
Tôi khám phá ra rằng CUỘC ĐỜI KHẮC NGHIỆT HƠN TA TƯỞNG
Tôi muốn biết:
“Tại sao có những người sống cuộc đời thú vị?”
“Tại sao có những người hạnh phúc hơn tôi?”
Tôi tìm đọc sách. Tôi tham dự những buổi thuyết trình và những cuộc hội thảo
discussion 300x287 Triết lý sống của bạnTôi thử đi trên lửa than
fire walking Triết lý sống của bạn
Tôi tìm đọc những triết gia vĩ đại. Tôi nghĩ rằng họ có thể dạy tôi nhiều điều về hạnh phúc. Rồi tôi tình cờ đọc về nhóm triết gia Hy Lạp cổ đại mệnh danh là những người theo Chủ Nghĩa Hoài Nghi. Họ cho rằng: “Tâm hồn anh thật sự thanh thản khi anh không tin bất cứ cái gì.”
Làm sao bạn có thể tin được điều họ nói chứ?
Rồi tôi đọc Scorates -  và một tay nữa là Gorgias. Ông này tuyên bố:
  • Không có cái gì thật sự hiện hữu, do đó
  • Nếu không có cái gì đó thật sự hiện hữu thì anh không biết nó được, do đó
  • Anh không hiện hữu!
Làm sao mà xài cái mớ kiến thức này chứ?
Cứ tưởng tượng coi… Bạn bị cảnh sát giao thông tóm, viên cảnh sát nói: “Có lý do nào để tôi không phạt ông chạy quá tốc độ cho phép?” Và bạn trả lời: “Ông có hiện hữu đâu!”
Tôi nhận thấy có 2 điều về các triết gia:
  • Hầu hết họ không hạnh phúc, và
  • nhiều người trong đó là những nhà toán học icon biggrin Triết lý sống của bạn
[note]Triết lý hằng ngày[/note]
Cuối cùng, tôi tin rằng:
Có 2 loại triết lý: loại triết lý kinh viện và loại triết lý hằng ngày của từng người. Chính triết lý hằng ngày, của riêng bạn mới thực sự đáng kể. Triết lý hằng ngày của bạn chính là những gì bạn tin về chuyện đời thường – công việc, tiền bạc, lo phiền, thất bại, bè bạn, chuyện gia đình, tương lai…
Triết lý hằng ngày là những gì chúng ta áp dụng để giải thích nhưng thăng trầm trong đời: đó là nền tảng để ta xây dựng cuộc sống của mình.
Chẳng hạn như khi ta nói…
“Cái gì xảy ra cũng đều có lý do của nó”, hay là
“Tại họa cũng chính là cơ may”, hay là
“Hầu hết bọn đàn ông đều khốn kiếp!”
Thì đó là những nhận định hay kinh nghiệm của riêng bạn. Triết lý cụ thể riêng tư của mỗi chúng ta là cái lăng kính qua đó ta xem xét từng vấn đề và từng cơ hội trong cuộc sống. Đó cũng thường là lý do ta nương vào để tiếp tục đường lối đang theo – hay từ bỏ nó.
Những người sống hạnh phúc không nhất thiết phải là những người thông minh nhất hay giàu có nhất hay tài ba nhất. Nhưng họ có 1 triết lý cực kì hữu dụng. Những người hạnh phúc hình như có chung một số triết lý sống.
Trích từ sách: Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi của Andrew Matthews
[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


"Thắt và Cởi" triết lý của cuộc sống



Nhà thơ Huyền Thi có một câu thơ bí hiểm, thoáng đọc tưởng chừng vô nghĩa:

Mặc quần chẳng để mặc quần,
Mặc quần là để khi cần....cởi ra !


Đó là một triết lý, một nghệ thuật sống : " Thắt và cởi" " Nới và chặt". Nếu ta không xử lý tình huống chuẩn xác, khi cần "chặt chẽ" thì lại buông thả, nhỡ nhàng phóng tay như trong kinh doanh vung vốn, tiền bừa bãi chẳng mấy chốc phá sản. Ngược lại quá chặt chẽ, không có nghệ thuật khuyến mãi, chào hàng marketing thì sao có thể chiếm lĩnh thị trường và khách hàng.

Việc điều hành một diễn đàn sẽ là một nghệ thuật tung hứng nhịp nhàng, một mặt không để thành viên xấu spam, phá phách, nhưng nếu quá chặt chẽ, cứng nhắc cũng làm cho không khí căng thẳng, đôi lúc tẻ nhạt.

Trong thể thao, nhiều đội bóng tên tuổi Euro 2008 vừa qua: Hà-Lan, Ý, Pháp... chẳng đã đổ sụp trước Nga, Croatia có lẽ do đấu pháp sai, "thắt và cởi" không hợp lý ! Cầm chắc thằng trong tay ở phút 119 mà hào hứng phấn khích dẫn đến chủ quan bị gỡ hòa ở phút 120+1 để rồi đá lên trời 3 quả penalty đỏ sụp trong loạt đá luân lưu !

Đúng là trong may có rủi và trong phúc có họa. Không thể tự mãn với bất cứ việc gì !

Thiết nghĩ trong cuộc sống mỗi con người không thể " đếm từng củ dưa hành" hoặc ngông cuồng kiểu " Công tử Bạc Liêu" trong chi tiêu tiền bạc.


Trong tình ái mà quá ghen tuông, "già néo cũng dễ đứt dây". Lòng tin, chân thật, nghệ thuật sống là căn bản để điều chỉnh cái triết lý, phạm trù "thắt cởi":

Đàn ông như thể cánh diều,
Đàn bà cầm sợi tơ điều trong tay.
Đừng già néo kẻo đứt dây,
Thả chùng xuống để diều bay đúng tầm.

Huyền Thi
[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Tôi yêu em



Tên fic : Tôi yêu em
Tác giả : kaomijinta




Tôi quen anh vào một ngày vô cùng ảm đạm khi tôi đang trong cái tình trạng vừa mới tốt nghiệp Đại học và phải chạy đi xin việc ở các công ty. Trong 1 lần lướt web, tôi thấy công ty anh đang tuyển người vào chân thư ký giám đốc. Tôi tự hỏi sao 1 công ty lớn như vậy lại thay thư ký như nước lũ vậy chứ ? Tò mò xen lẫn tính trẻ con luôn háo hức muốn tìm hiểu vấn đề, tôi quyết định làm đơn xin vào vị trí đó.
Hai tuần sau, tôi dường như đã quên hết những ý định kia rồi thì đột nhiên có người liên hệ với tôi hẹn lịch phỏng vấn. Thật quái gở ! Nhưng thôi dù sao thì tôi cũng đang cần 1 công việc, tôi cũng nên thử một lần xem sao !

Tôi đến công ty đó với sự hồi hộp và lo lắng. Chính tôi cũng không hiểu tại sao bản thân ko thể bình tĩnh được, có thể vì tôi đã quá lo nhưng tôi cảm thấy run lắm…. Tôi được người ta dẫn đến một căn phòng lớn, nơi mà có mấy chục người đang ngồi chờ phỏng vấn. Hầu hết trong số đều là phụ nữ, những cô gái chân dài miên man với gương mặt khả ái hay những người đàn bà lớn tuổi nhưng đầy kinh nghiệm và từng trải. Họ hơn tôi, hơn đứt tôi rất nhiều… tôi chẳng có gì cả, bề ngoài bình thường, kinh nghiệm chưa có. Tôi tự hỏi không hiểu mình lấy đâu ra cái dũng khí để mà viết cái tờ đơn xin việc tai hại kia cơ chứ ?

Đồng hồ nhích dần đến con số 6 …. Đã 6 giờ chiều rồi, chỉ còn một mình tôi thôi …. Tôi tiến lại gần cánh cửa, đẩy nhẹ và bước vào trong. Tôi thảng thốt khi thấy chỉ có một người đàn ông đang nằm trên salon ngủ ngon lành. Bạo dạn, tôi tiến đến gần hơn và bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ vào khuôn mặt trắng trẻo kia.
- Cô không biết gọi sếp dậy sao ? Thế mà cũng muốn trở thành một thư ký à ? - một giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền vang lên từ sau khuôn mặt đó
- Tôi …. Tôi … xin lỗi … không cố ý đâu … Tôi chỉ … - tôi ngắc ngứ mãi mà ko nói được thêm lời nào
- Thôi ! Về đi đồ miệng hôi sữa, tí tuổi đã học đòi đi làm. Tôi mệt rồi và ko muốn mất thời gian với loại như cô – anh ta khẽ phẩy tay
- Tôi……. Tôi sẽ làm cho ông thấy tôi đủ năng lực. – tôi gào lên
- Cô ư ?? chắc ko đây ? – anh ta nhìn tôi dò xét
- Tôi đảm bảo . - quả quyết hơn
- Vậy à ?? Vậy thì …. hãy làm người yêu tôi 1 tuần thử coi xem cô có chịu được ko ? – anh ta cười lớn như một tên điên dại
- Cái gì cơ ? Tôi … Tôi muốn làm việc chứ không phải … - tôi hoang mang
- Không ! Đấy là công việc của cô. Có dám làm không ? Còn lương thì ……. sẽ cao hơn lương thư ký đấy . Cô Vương ạ ! hahaha
- Tôi,….. anh …….
- Không dám thì về đi nhóc con, đừng ở đây vướng chân tôi
- Tôi ………… dám đấy ……. Làm thì làm ………
- Ồ ! – hơi ngạc nhiên - được thôi, bắt đầu từ mai cô là người yêu tôi. Hãy nhớ đây là công việc và tôi là ông chủ hahahaha

Tôi bước ra khỏi căn phòng đó……… một ngày tồi tệ, đen đủi và …………….. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa …. Từ ngày mai tôi phải trở thành người yêu của con quỷ độc ác ngồi trong đó ư ? Trời ơi ! Thế thì còn gọi gì là thân gái ngọc ngà của tôi chứ ? Ôi chúa ơi ! Sao người dã man, tàn bạo, vô nhân đạo thế ? Sao lại đẩy con vào bước đường cùng chứ huhu ? ( chỉ tay lên trời, hận đời sao ác thế ….. )

Ngày thứ 1


Hôm nay nó – Đàm Nhất Vương sẽ trở thành người yêu của tên khốn Hoàng Đức Long – giám đốc công ty H.C ( Hanoi Center ). Thật chả hiểu cái cuộc đời này nó hẩm hiu thế nào mà nó . Vâng ! Chính nó đấy… sáng sớm mới 6h đã nhận được cuộc gọi từ một cái số lạ chẳng hề quen biết …. Giọng ngái ngủ, nó nhấc máy :
- Cái gì đấy ? Biết mấy giờ không hả ?
- Dậy đi !
- Ai đấy ?
- Bảo dậy đi mà !
- Này này - bắt đầu cáu rồi – thằng oắt con kia, biết bây giờ mấy giờ không ? Mới có 6h sáng thôi nhá … không ngủ thì để cho chị đây ngủ … m-ày mà còn gọi đến chị báo công an cho m-ày biết tay đấy…
- Hảaaa?
- Hả cái đầu m-ày đó ? Vừa vừa phải phải thôi, chị đây đã đuổi việc rồi đừng có mà cố đấm ăn xôi nhá… sống thì phải biết xử xự chứ ! Chị nói lại lần nữa là chị không có cần m-ày chăm sóc, bảo mẹ chị thế ! Biến !
- Cái gì cơ ???
- Thôi chị cúp máy đây! Mặc kệ m-ày ! Điên loạn quá đi !
- Này này ….. tút tút tút …
Đầu dây bên kia khá tức giận, 2 cuộc rồi 4 cuộc và đến cuộc thứ 5 thì nó không chịu được nữa và lại nhấc máy chử*i
- Cái thằng khùng này! Chị nói mà m-ày không nghe rõ à ? Có cần nhắc lại không ?
- Thằng nào ??? cái gì mà chị ?? Cô muốn bị đuổi việc không ? – giọng đầu dây hằm hè
- Hử ? Thằng nào mà nghe giọng quen thế nhỉ ? – suy nghĩ hồi lâu và … - Á ! Là …. thằng giám đốc …
- Cái gì cơ ? Cô bảo ai là THẰNG GIÁM ĐỐC HẢ ???- hắn ta nói với giọng vô cùng vô cùng “âu yếm”
- Ờ ! Không không …. Tôi nói nhầm ý mà ! hìhì ! Mà anh gọi tôi có việc gì???
- Uhm ! Từ hôm nay cô là bạn gái tôi đó !
- Uh, thì sao ??? ( má ơi ! trả lời nhẹ nhàng vậy ?? =.= )
- Thì cô phải làm theo lời tôi …
- Uh ! Sao nữa ???
- Này ! Cô dậy đi, tôi đang ở ngoài cửa nhà cô đấy ! – ( “điên tiết rồi hichic ! Vụ này chị hai của ta khỏi sống oa oa” tác giả mồm to – “cái con tác giả kia nói cái quái gì thế ?? chị hai m-ày còn sờ sờ đây này ! Dám rủa à ?” Vương nhảy ra …. “á á á ! Chị ơi tha đừng chém em oá oá” vừa gào vừa chạy )
- Tôi biết rồi ! Ra đây - mồm nói nhưng mặt vẫn hết sức bàng hoàng và ngạc nhiên ( “ngậm mồm vô đi chị 2” – “ờ ờ ! bít rồi !!!” )
5 phút sau cánh cửa mở ra, hắn đằng đằng sát khí bước vào trong.
- Cô ! Có 10 phút để thay quần áo , vscn rồi chúng ta biến .
- Ac ! ( típ tục há mồm đợt hai ! tác giả chán ứ thèm nhắc nữa cho ong nó bay vô đốt lưỡi hứ ! )
- Nhanh lên đi …………

Và bây giờ thì nó đang cùng hắn vi vu trên con mui trần màu đỏ choé … (ối ! Ứơc mơ của tác giả bao năm qua đó :”>). Hôm nay nó mặc chiếc áo phông in chữ “I nhớp Hà Nội” buộc chéo và chiếc quần bò ngắn tua rua tua rua hốhố… kèm đôi giày thể thao có hình caro ( tác giả thích caro ) và mái tóc buộc lệch hơi xoăn ở đuôi, nhìn con bé xinh và …. Ngon dã man :”> ( chết ! Ta lại dùng ngôn ngữ ăn uống ùi ) Còn hắn, cái thằng bị thần kinh nửa đầu cứ thỉnh thoảng quay ra nhìn nó tủm tỉm cười, chắc là ăn phải cái gì đó nên đầu óc có vấn đề rồi …
Điểm du lịch đầu tiên tụi nó đến chính là Chợ Xanh Sinh Viên (ố ồ ! Đây là ý kiến của con bé vì theo nó “đồ ở đấy vừa rẻ vừa bắt mắt ^^” … chị 2 thiệt là thông manh … ý ý lộn …. Thông minh hén ^^ )

Hôm nay , hắn đèo nó đi ra biển. Ngày đầu tiên hẹn hò mà ra biển thì đúng là lãng mạn thật nhưng ….. đằng sau đó là cả 1 âm mưu to lớn húhú ^^ …
- Cô có biết lướt sóng ko ?
- Không ạ ! - trả lời tỉnh bơ
- Vậy tôi sẽ dạy cô - hốhố cười thầm trong bụng, âm mưu chi đây ??
- Ờ … nhưng tôi không biết lướt …
- Đã bảo tôi dạy mà .
- Miễn phí. ..
- Yes !
- Chơi luôn
Và bài học về môn lướt sóng này của hai thầy trò Long – Vương bắt đầu… Thầy mồm luyến thoắng, trò gật lấy gật để như đã hiểu ý thầy … đến tầm 12h thì bài giảng về lý thuyết kết thúc (ối trời ! ) cả hai tung ta tung tăng đi ăn trưa ạ …. Ac ac… tham ăn tục uống quá đi :”> ( giống ta phết hốhố )
Kết quả là chén hết 2 con cua bự chảng, 2 cốc sinh tố, ăn hết 3 bát ốc luộc (chém gió há ! ) và thêm 2 củ khoai nướng + 2 trái bắp nướng ( thơm ! ngon ! Ta cũng mún ăn ực ực ) Sau bữa oánh chén linh đình cả 2 lên phòng và lăn ra ngủ ……. ối má ơi ! cái gì thế này …
Đồng hồ điểm 3h chiều, thằng thầy dậy trước …. mồm to hết cỡ gọi con học trò tỉnh dậy mà hem được … hắn nảy ra 1 mưu kế chưa bao giờ là cũ … 1..2..3.. ào ào ào …. Người con bé ướt sũng và nó tỉnh dậy ………. Tiếng hét động trời của cả hai đứa vang lên khắp khách sạn …. thật hít nói …

Dưới khu tắm biển …….
- Đen đủi mà ! Mới ngày đầu đã như vầy rồi ……. Điên tiết quá đi hichic.- nó lầm bầm mà ko bít cái thàng cha hâm đơ đó đang đi cạnh …
- Ôi ! Sao lại thế chứ ? - mặt hắn đỏ ửng, mỗi lần quay sang nhìn nó đều thế dù nàng đã thay quần áo ( ac ac ,thằng háo sắc )
Mọi hành động của hai đứa càng ngại ngùng hơn … Sau khi tập cho nó lướt sóng, cả hai lên bờ ………. uống nước dừa ( so di ! Tác giả tinh thần ăn uống át tinh thần vít truyện )
- Anh bao tuổi rồi nhỉ ?
- Tôi nói chắc cô không tin đâu
- Anh cứ nói đi
- Tôi mới có 23 thôi
- Hả >???? Anh đùa à ??
- Đấy ! Tôi nói rồi mà …
- Không ! Chỉ bởi vì thật sự anh quá trẻ so với sự nghiệp của anh hìhì – nó cười như trẻ con vậy
- Uh ! … thế cô năm nay bao nhiêu nhỉ ?
- Tôi mới 21 thôi ! Vẫn còn trẻ chán haha
- Uhm ! Thế tại sao cô lại muốn vào làm thư ký chỗ tôi?
- Chắc có lẽ tôi bị dở hơi ….hoặc tại ma xui quỷ khiến … đôi khi tôi lên cơn và làm những chuyện điên dồ…
- Cô giống tôi đó ….. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại bảo cô làm bạn gái tôi nữa ….
- Chắc anh cũng chạm mạch giống tôi hahah
- Uh ! chắc vậy hahaha
Cả hai cùng lăn ra cười vì những câu nói củ chuối của bản thân …….. Hình như có 1 sợi dây đang dần kéo hai con người xa cách lại gần nhau hơn …. 1 sợi dây vô hình …. ( xa xa, tác giả đang lấy ống nhòm soi 2 nhân vật và cung đang lăn ra cười vì 2 đứa hâm )
[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Mối tình đầu



Mối tình đầu
Tác giả: Dương Nữ Khánh Thương
Nguồn: vi.docgate.com
Buổi tối lũ con gái như những con gà mái tơ nhốt chung một chuồng tự dưng khó khé tra hỏi nhau về mối tình đầu. Ừm. Yêu từ bao giờ, cầm tay lần đầu ở đâu? Hôn người đầu tiên là ai, có thích không, bao lâu thì tan vỡ? Dư âm, đại loại là những chuyện vô cùng "dở hơi không biết bơi".
Hương cười phe phé kể yêu chú hàng xóm từ năm lớp mười. Chú hay sang nhà xin mẹ mắm tôm để ăn cà. Nhà có bà con ở vùng biển nên hay biếu cả can mắm tôm đặc sản. Mẹ Hương thơm thảo hôm nào cũng cho, chú hôm nào cũng sang xin, Hương nhìn thấy chú thành quen, bữa cơm nào không thấy cái bát chìa vào là nuốt cơm không trôi. Hẹn hò đi chơi mấy buổi. Mà đi thì trốn xuôi, trốn ngược mới được. Quy ra cũng tại chú gấp hai rưỡi tuổi Hương. Hương xoe xoé "Nhưng đừng tưởng già, trông chú còn "phong độ" lắm". Chú dẫn Hương đi chơi viện bảo tàng, đến nơi chú làm việc và nhân buổi trưa không ai để ý, định hôn Hương. Nhưng luống cuống thế nào Hương ngã ngồi ra đất, đập mông đau quá nên không thể hôn nổi. Hương bảo sau này đi với ai mà cả hai đều có tình ý thì Hương phải chọn một chỗ cố thủ thật chắc chắn, đề phòng rủi ro. Cả bọn nhao nhao "Thế sau có tiếp tục xi-nê-ma gì nữa không?". Hương lắc đầu. Chú vẫn sang xin mắm tôm đều và mấy năm sau cưới một cô goá chồng.
Đến lượt Huế. Nó thẹn thò một lúc mới dám thú nhận là hôn lần đầu ở trong phòng hóa trang sau cánh gà hội trường. Nó với thằng bạn cùng lớp diễn cặp với nhau trong vai đôi bạn cùng tiến. Trong quá trình tập vở chung, hai đứa đã mắt la mày lét rồi nhưng thằng kia nhát gái đến nỗi phải diễn cảnh hai đứa tay trong tay rất vui vẻ, hồn nhiên mà hai đứa cắc cớ nắm kiểu gì cũng thẹn thò như đôi đang yêu nhau nên cô giáo bắt cầm tay luôn cho dạn. Đương nhiên cầm lâu thì thích nhưng cái hồi hộp ban đầu cũng mất đi, thực tình cả hai chỉ muốn hôn xem mùi vị nó như thế nào. Diễn xong đám bạn cùng trường hoan hô quá trời, hai đứa chạy vào trong tập hợp để sơi cháo gà bồi dưỡng. Đang theo đà chạy vào thì thằng kia giật Huế lại dúi vào sau cánh gà và nụ hôn đầu đời thấm mùi son phấn hoá trang đến nghẹt thở. Đúng ra là thằng kia phải ăn mấy lớp son của Huế. "Thế là ngọt ngào rùi". Đứa khỉ gió nào đó kết luận và nhìn chăm chăm vào môi Huế xem cái môi "hun" rồi nó như thế nào. Huế ngượng quá dúi mặt xuống đám chăn. Để gỡ lũ tiểu yêu ra khỏi Huế, Hoa quyết định tự kể chuyện mình.
Hoa nổi tiếng là đứa đa tình, giống gien mẹ. Mà mẹ nó có ai là không biết: Trẻ tươi mơn mởn, bỏ bố con nó từ lâu và cặp với không biết bao nhiêu là ông quyền cao chức trọng. Bà có tài "căn" đúng thời điểm ông nào sắp phất lên thì sà đến, đúng lúc nào ông ta sắp sa cơ lỡ vận thì lảng ra, rút lui an toàn. Nó còn xinh hơn cả mẹ. Mới học trung học mặt mũi đã rạng rỡ như hoa đào. Nó tự hào từng là bồ của tất cả đám con trai "có giá" ở trường. "Giá" ở đây là theo nhiều tiêu chuẩn. Một là đẹp trai con nhà giàu, hai là học giỏi có khả năng, ba cũng là cậu ấm con quan. Hạng bét nhất cũng phải có chút tài vặt như hát hay, đánh bóng chuyền giỏi hay mồm mép tép nhảy… Nó làm cho khối đứa con gái dè chừng vì sợ nó cướp bồ nhưng với bạn bè vô tư thì Hoa quả là một đứa rất đáng quý, thẳng thắn và nhiệt tình. Thế mà nụ hôn đầu đời của nó thật thảm hại. Một lần mẹ Hoa tổ chức sinh nhật cho nó ở nhà hàng. Khi nó đến nơi thì cả một bàn tiệc toàn các ông tai to mặt lớn và có mỗi mình mẹ nó là phụ nữ. Nó lịch sự cũng nâng ly với các chú nhưng chỉ được vòng đầu mặt mày đã xây xẩm. Ai đó dìu nó vào phòng. Chú ngồi cạnh lúc nãy vào theo và đặt tay lên hông Hoa, gắn vào môi nó một cái hôn nồng nặc mùi bia, rượu, gỏi cá sống. Hoa bảo chính nhờ mùi tanh ghê tởm ấy mà nó tỉnh trí ra được mấy phút để kịp tát bốp vào mặt ông ta và vùng chạy. Hoa nghẹn ngào "Sau này dù tao đã hôn rất nhiều, đã vung *** nhiều thứ hơn cả hôn nhưng giá như ai cho tao một cái hôn đầu đời thật thanh khiết thì có lẽ tao đã không như bây giờ".
Cả lũ tự dưng trầm lắng xuống và bất giác đều thở dài theo tâm trạng của cô bạn đáng thương. Riêng Châu, Châu thấy mình thật hạnh phúc. So với tất cả những gì lũ bạn vừa kể, Châu không biết đấy đã phải mối tình đầu của mình chưa, nhưng rõ ràng bảo đó chỉ là một trò trẻ nít thì Châu không đồng ý. Bởi vì đó là một "mối tình tay ba" hẳn hoi.
Hồi ấy Châu học lớp hai. Vào lớp cô giáo bầu Châu làm quản ca. May làm lớp phó. Hùng làm lớp trưởng. Bộ ba ấy đã gắn bó với nhau suốt năm lớp hai do cô Hoài chủ nhiệm. Cô Hoài cũng là một cô giáo mà Châu nhớ nhất trong suốt thời đi học của mình. Có lẽ là do những kỷ niệm đầu đời bao giờ cũng như lúa ngậm đòng. Hương sữa thơm thảng thốt trên tay người cầm dẫu sau này hạt lúa có mẩy căng đến bao nhiêu nữa. Nhưng chuyện về cô Hoài nói sau vậy. Còn lúc này đây, mặc cho lũ con gái kêu toang toác, cười xoe xoé trên một cái giường chật chội, Châu im lặng sống lại với kỷ niệm thơ dại của mình.
Lớp trưởng chịu trách nhiệm chung về mọi mặt từ quân số, vệ sinh đến hoạt động phong trào, lớp phó như May chỉ chuyên về học tập. Châu làm quản ca, học rất giỏi, thêm nữa là con gái nên chữ viết đẹp và tròn trịa vô cùng. Trẻ con chưa biết chú ý nhiều đến xinh đẹp, nhà giàu hay những tiêu chuẩn như về sau này. Đơn giản đứa nào học giỏi sẽ là thống soái. Châu chẳng có một chức vụ gì đáng kể nhưng lại nắm quyền chỉ huy cả hai "ông tướng". Ngoài học, lũ Châu còn có bao nhiêu trò vui, như đi hái trộm me, xoài của những lâm trường ở gần trường. Đi học hồi đấy cũng không có nhiều hàng rong và lũ trẻ con cuối thời bao cấp làm gì có tiền mà tiêu vặt như bây giờ. Mỗi đứa được nhà chuẩn bị cho một chai sáu lăm đựng nước lọc, đứa nào "xuya" hơn thì có cái biđông cũ của bố. Nhưng ở trường chạy nhảy chơi bao nhiêu trò, chỉ một loáng cả nước lẫn các thứ quả để dành đều cạn kiệt. May hay đi múc nước lã ở cái giếng trên đỉnh dốc để đổ đầy lại cho Châu. Nước lã lại còn ngọt, mát hơn cả nước đun sôi nên lắm lúc chỉ mong nước đun sôi hết để uống nước lã. Hùng ghen tị với May vì điều đấy, và cả hai đứa con trai ngồi trong lớp chỉ chăm chắm nhìn chai nước của Châu đã sắp hết chưa để còn giành nhau đi lấy. May gần nhà Châu hơn Hùng, nhưng bù lại, Hùng hay được đi "họp" cùng Châu hơn chứ lớp phó chả bao giờ được đi họp dù vẫn "có chức". Hùng rất "tâm lý", mỗi lần có dịp đi đâu cùng lại để dành cho Châu mấy quả me chín. Hùng khoái nhìn cảnh Châu bóc từng lớp vỏ đã khô rốp sau đó n hăn mặt nuốt từ từ cả quả me dài ngoằng vào miệng. Mặt Châu rất yêu. Trắng hồng như búp bê, mỗi tội toàn bị các bạn bắt chấy từ đầu mình bỏ lên đầu Châu nên bố Châu bực lắm. Mẹ tìm hạt na giã ra gội đầu cho Châu còn bố thì sắm cả bộ dao kéo và nghĩ ra bất cứ kiểu tóc nào ngắn, gọn nhất để thực hành ngay trên đầu Châu. Thành ra cái mặt xinh xắn ấy có hôm vác nguyên cả mớ đen đen ngắn um ủm như cái nồi đất úp lên, hôm lại ba tầng xiên xẹo. Châu cứ khóc hết trận này đến trận khác rồi lại phải mang kiểu tóc đấy cho đến lúc nào bố Châu nghĩ ra kiểu tóc mới. May không bao giờ trêu Châu như các bạn khác. May dẫn Châu, bảo vệ Châu về đến tận nhà. Hôm nào trời mưa May sang tận nhà đón Châu, hai đứa cùng đi chung một mảnh áo mưa nhà binh của bố May. Mẹ Châu dạy cùng mẹ May nên hai bà mẹ rất hay tâm sự về con cái. Thâm tâm Châu quý Hùng hơn dù Hùng không quan tâm được đến Châu nhiều như May. Thậm chí trong quyển vở ô ly, Châu còn tập viết thư gửi Hùng. May từ đấy ghét Hùng ra mặt và khi Hùng giao công việc hay cô giáo cử hai đứa đi đâu May không bao giờ chịu đi chung với Hùng. Ngược lại Hùng cũng luôn khó chịu mỗi lần May về chung với Châu. Nhưng rồi mùa xuân năm đấy làm đảo lộn tất cả. Học sinh được nghỉ tết thì May tích cực sang nhà Châu rửa lá, tỉa cây, quét dọn cùng Châu. Nhà May có một cây mận trắng, mẹ May rất quý thế mà May dám bẻ một cành to sang cho Châu. Mẹ May giận nhưng không dám mắng con vì sợ đến tai mẹ Châu. Cả tết năm ấy nhà Châu ngào ngạt trong hương mận. Châu quên hẳn Hùng. Rồi bố Châu được điều đi công tác ở vùng khác và đưa cả hai mẹ con Châu đi. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, Châu không kịp tạm biệt cả cô giáo Hoài, lớp 2A lẫn Hùng và các bạn.
Buổi chiều hôm ấy, May và Châu đứng dưới gốc cây mận trắng nhà May đầy lưu luyến. May nắm bàn tay xiu xíu của Châu hẹn hò "Sau này mình nhất định gặp lại Châu. Mình sẽ đưa Châu ra tiệm cắt tóc chứ không để cho bố Châu cắt và... và mình... nhất định sẽ... lấy Châu làm vợ". Châu cũng gật đầu. Hoàn toàn không phải là một cái gật đầu thơ trẻ mà ngay cả bây giờ Châu vẫn gật nếu May xuất hiện. Sự thực thì Châu có gặp lại "mối tình đầu" ấy một lần. Hôm ấy, bố Châu đang ở cơ quan đột nhiên có một người đàn bà cùng thằng bé trạc tuổi Châu xuất hiện. Lúc đó Châu đã học lớp sáu. Bố Châu đến trường đón Châu về. Hai đứa đứng ngây ngô ngắm nhau và cả thẹn thùng nữa. Châu chỉ dám liếc trộm May. May đã cao hơn Châu rất nhiều và không giống như trong tưởng tượng của Châu. Chỉ một loáng mẹ May đã kéo May đi. May dặn với theo "May nói gì hồi lớp hai Châu vẫn nhớ chứ? Luôn luôn là thế. Bao giờ mình lớn...". Châu lại gật đầu. Suốt cả mối tình đầu, hai lần người ta nói những câu quan trọng thì hai lần Châu đều gật gật. Cả hai đều còn bé quá để biết hôn nhưng dẫu sao cái nắm tay rụt rè dưới cây mận Châu vẫn nhớ như in. Và mỗi lần như thế Châu lại mỉm cười. Rõ ràng mình yêu từ rất sớm. Từ lớp hai đã biết yêu và hẹn ước rồi. Ghê thật.
Châu ngoảnh lại đã thấy lũ gà mái ngủ hết rồi. Đầu đứa nọ ở dưới chân đứa kia. Mông cái Hoa đặt ngang mũi cái Huế. Cái Hằng xoạc chân ngang như cầu thủ chuẩn bị sút bóng, còn cái miệng "chi-ca-vâu" của cái Lan phô hết lợi. Cái Bông ngủ ngoan nhất, hai tay khép trước ngực, mặt rất duyên, rõ là một đứa con gái ý tứ kể cả trong giấc ngủ. Châu mãi vẫn chưa thu xếp được một góc cho mình đành ngồi bó gối trong bóng tối mờ dịu phủ khắp căn phòng.
Tám đứa con gái, tám mối tình đầu, tám nụ hôn đầu, tám kiểu hẹn hò. Dẫu chua chát, buồn khổ, êm đềm, trong trẻo hay bi hài đến cỡ nào đi chăng nữa, những kỷ niệm đầu đời vẫn như một giọt nước từng làm lay động cả một lá khoai xanh mướt, non tơ...
[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Cho đi cũng là một niềm hạnh phúc



Từ muôn ngàn biển khơi
Hàng trâm con sóng nhỏ
Sóng nào chẳng đến bờ ?
Tình yêu hoặc đau đớn…
“Tình yêu đến khi nào? Bắt đầu từ đâu?” Chỉ có nó mới biết
“Tình yêu bắt đầu khi hắn xuất hiện trong cuộc đời của nó. Hắn đến và cướp đi sự cô đơn của nó và gieo rắc lên trái tim nó cái gọi là tình yêu. Vậy tình yêu là gì? Có ai định nghĩa được tình yêu?” Chỉ có nó mới hiểu
“Thời gian bắt đầu khi nào? Bắt đầu từ lúc nào? Cần bao nhiêu thời gian để yêu?” Chỉ có nó mới biết.
Trước khi hắn đến, thời gian của nó là vàng ngọc. Thời gian để nó được chơi, được cười, được vui vẽ của ngày. Nhưng từ khi hắn đến, thời gian của nó không còn được trọn vẹn nữa, nó bị hắn cướp mất thời gian, đừng nghĩ hắn là tên cướp. Không hẳn, chính nó, chính nó đã tự đánh mất thời gian của riêng mình. Mỗi ngày trôi qua, nó chỉ còn 23 giờ để làm điều mình thích, 23 giờ thuộc về riêng nó. 1 giờ của nó là để thẫn thờ, mơ mộng….để mong….để nhớ…..về hắn !
Định luật thòi gian chỉ có 1 chiều, thời gian trôi dần, tình cảm của nó cũng theo lớn dần. Cuộc sống của nó bị chi phối hoàn toàn bởi cái suy nghĩ lúc nào cũng là hắn, hắn và hắn. “Hắn đang làm gì nhĩ?”, “hắn có đang vui vẽ hay đang pùn”,”ước gì mình ở đó, ở đó, chỉ để nói với hắn rằng….mình….(thôi k nói đâu ^^) !”. Nó với hắn cùng học chung trường, học chung khối, học chung lớp và điều quan trọng hơn cả là hắn với nó ngồi chung bàn !
Thật khó hiểu con gái. Ngồi học với nhau hằng ngày, sao nó lại nhớ hắn da diết đến như vậy. Cứ như hắn với nó 4 năm gặp nhau 1 lần, và vào ngày 29/2 vậy. Nó hồn nhiên lắm, vui vẽ yêu đời. Khi có hắn trong trái tim mình, nó ngày hôn nhiên hơn, cả nhí nhãnh nữa, đôi khi pha trò, làm mọi người cười rộ lên. Nó chẳng quan tâm tới người khác, chỉ cần nó thấy hắn cười là đủ. Mọi người đều yêu thương nó, nhưng nó chỉ cần hắn, chỉ cần hắn nói yêu thương mình là đủ. Sụ yêu thương của hắn phải hơn sự yêu thương của mý đứa pạn thân nó. Hắn và nó cùng nhau học, cùng nhau chơi, cùng nhau dạo phố, hắn cũng chìu chuồng nó lắm. Dường như hắn đã siêu lòng trước sự hồn nhiên của nó. Hơn của là vẻ đẹp rạng ngời của nó thiếu nữ thướt tha tung tăng trong tà áo trắng. Ui giời, nào ngờ, nó ngày một đink, đink hơn. Đink vì ai, nó đink vì ai, vì hắn á….!
Rồi, tình yêu nó ngày một lớn. Nó chẳng thể nào nhốt t/cảm của mình mãi trong ngăn tủ trái tim.
Nó mặc cho tình cảm mình thỏa sức thể hiện, thể hiện cho hắn thấy, nó dẵ thích hắn rồi. Hắn mỉm cười, nụ cười trả lời thay cho câu trả lời. Nó hiểu.
Ngày hắn cười với nó, là ngày nó yêu đời nhất. Nó đã trói được hắn, bắt hắn phải phục vụ cho mình (hehe).
Hắn phải làm thùng rác cho nó khi nó xã nỗi tức giận, hắn phải ngoan ngoãn đi theo xách đồ cho nó thỏa sức mua sắm (hắn trả tiền hết !). Lúc cần thì nó yêu cầu hắn phải mạnh mẽ, manly lên. Chi vậy nhĩ., à đơn giản thôi. Làm bờ vai chắc để nó tựa vai vào. Là một lò sưởi ấm áp để nó nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, để nó tận hưởng cảm giác được chở che, một phần là nó núp đi cái bóng yếu đuối của nó, hòa vào sự mạnh mẽ của hắn.
Hạnh phúc của nó đã bắt đầu rồi đó…
Hắn cũng yêu nó lắm. Nó đã thay đổi cả cuộc đời của hắn. Biến hắn từ 1 con người vô cảm, lạnh lùng thành 1 kẻ ngốc ! Ngốc quá ấy chứ ! Nhà hắn gần biển. Hắn thường dẫn nó ra bãi biển mỗi khi hoàng hôn.
Woahhhh….
Đẹp lắm, bãi biển dài, trãi cát trắng ngã về vàng. Hắn và nó. 2 con người, 2 thế giới. Giờ đây, trên bãi cát, ngồi tựa vào nhau. Ấm áp và thân mật….
Ngoài kia, biển hung tợn và dữ dội. Hàng trăm con sóng vỗ bờ, dạt dào. Có lúc biển bình yên, sóng dịu êm từng gợn.
Biển khơi, ngàn dặm xa, hàng trăm con sóng. Để sóng đến được với bến bờ tình yêu thì phải trãi qua biết bao gian nan thử thách. Trên đường đi, sóng gặp phải các rạng san hô, các bể đá ngầm nhấp nhô trên mặt nước, cản trở chúng vượt qua để đến với bến bờ. Tình yêu của hắn củng vậy. Biển có muối. Muối có vị mặn. Vị mặn của muối luôn chảy trong từng mạch máu của nó
Tình yêu của chúng nó luôn tràn ngập nụ cười. Ẩn chứa nhiều sự bất trắc
Ngày chúng nó bị chuyển lớp. Hắn sang học lớp khác. Tình yêu của nó ít có cơ hội được bày tỏ với hắn. Hình như hắn giờ đang sống trong thế giới khác, chẳng còn hoàn toàn thuộc về thế giới của nó nữa. Hình như hắn đã có người mới, người con gái mới. Nó có biết điều đó không nhĩ. Hình như là nó biết. Nó có thể chấp nhận sự có mặt của một người con gái khác không nhĩ ? Nhưng nó làm ngơ để rồi tối về 1 mình đau khổ, đau khổ……đau khổ….
Thời gian cứ chậm chậm trôi, khoảng cách giữa hắn và nó ngày một lớn.
Một hôm, hắn hẹn nó ra bãi biển, nơi chúng nó từng vui vẻ và hạnh phúc lúc xưa. Chúng nó ra đây, gặp nhau, vui vẽ, nhưng nói chuyện không còn tự nhiên nữa. Chúng nó ôn lại kỉ niệm xưa một cách khó nói, cả 2 đều thấy khó trao lời. Đến khi hết cuộc nói chuyện. Không khí nặng nề hẳn, chúng nó chẳng biết nói gì. Cứ mặc cho thời gian trôi, dưới kia biễn êm đềm 1 cách lặng lẽ. Sao tự dưng lại êm đềm thế nhĩ. Ngày trước, hắn nói tình yêu của hắn như những cơn sóng hung tợn, dập mạnh xé nát bờ cát trắng tinh khiết. Bây giờ, thời khắc đó, sóng không còn vỗ nữa, biển dịu êm. Có lẽ nào tình yêu của hắn cũng như vậy, chẳng còn mạnh mẽ, tình yêu của hắn dành cho nó chẳng còn da diết như lúc trước.
Chợt
!!!
Lòng nó quặng đau, tim nó thắt lại…….
Nó biết nó đã mãi mãi mất hắn !

Đó là chuyện của kí ức, chuyện của quá khứ.
Nó bây giờ, vẫn chưa quên đi kí ức đó. Bước đi, những bước đi nặng nề. Bây giờ nó đang đi trên bãi biển. Bãi biển ngày xưa, bãi biển hôm nay vẫn êm đềm. Dường như mọi lúc nó ra đây, đứng trên bãi biển thì biển êm dịu đến lạnh lùng
Bầu trời xám xịt, mây đen kéo tới. Chắc là kiếm nó !
1 giọt, 2 giọt…..mưa tí tách rơi…vô số kể…
Nó ngồi bệt xuống cát…mắt long lanh nhìn xuống bên bờ của tình yêu. Bến bờ tình yêu đó đã chết và giờ đây chỉ còn sự đau đớn…
Quá khứ đớn đau từ đâu tràn về, hiện lên trước mặt nó
Khóc….kìa….nó đang khóc….nước mắt tuôn ra trên đôi mắt long lanh ấy, để rồi những giọt nước mắt hòa vào làn mưa
Nó thích khóc dưới mưa, để không ai biết nó đang khóc… mà là mưa, mưa chứ không phải nó đang khóc !
Từ phía sau, một cái bóng bước đến phía sau nó. Nó nhận ra có ai đó đứng sau mình. Định quay lại. Nhưng người đó đã từ chối
- Đừng quay lại !
- Tại sao tôi lại phải nghe lời anh chứ - Nó ấp úng. Nhưng đã đến đây thì tôi với anh đều có hoàn cảnh giống nhau
Anh ta định toan quay đi. Nhưng có 1 cái gì đó giữ a ấy ở lại và ngồi xuống. Vì a ấy cứ nghĩ chỉ có mình ở đây thôi chứ.
- Tôi đã nghĩ rằng chi có tôi 1 mình ở đây chứ.
- Tôi cũng đã nghĩ như anh.
- Tại sao cô lại ở đây, lúc này ? Bây giờ tối rồi đó.
- Giống như anh thôi.
- Cô biết tại sao tôi ở đây, lúc này sao?
- Phải. Nếu không phải là chạy trốn hiện thực thì chúng ta đã không đến đây,lúc này.
Sao anh mở miệng ra là “ở đây” “lúc này” vậy? Anh quan tâm đến thời gian và địa điểm đến vậy sao?

- Phải. Thời gian và địa điểm là cái quyết định số phận của con người, cô không nghĩ vậy sao?
- Tôi hiểu ý anh nhưng không nghĩ như anh. Tôi nghĩ cái quyết định số phận của một ngừơi là chính họ chứ không phải là ai hay bất cứ thứ gì.
- Tại sao?
- Giống như tôi và anh, thời gian và địa điểm đã cho chung ta gặp nhau nhưng đâu bắt chúng ta phải nói chuyện với nhau, chính chúng ta là ngừơi quyết định, đúng không?
- Đúng thật! Nhưng sao cô không nghĩ là nếu thời gian và địa điểm không cho chúng ta gặp nhau thì làm sao chúng ta nói chuyện với nhau được.
Mà nói thật ngoài thời gian và địa điểm tôi thật không biết phải nên quan tâm tới cái gì nữa.

- Sao anh không quan tâm đến chính mình?
- Cô nói tôi vậy cô thì sao? Dầm mưa như vầy là quan tâm chính mình đó hả?
- Cái quan trọng không phải là tốt hay xấu mà là có thoải mái hay không, anh hiểu chứ?
Vừa nói xong, một làn hơi ấm đã lan tỏa khắp người nó. Nó nhận ra người đó đã choàng áo khoác của mình lên nó
- Cô mặc đi, nếu không sẽ bệnh đó.
- Nhưng tôi không biết anh là ai
- Cô không cần quan tâm. Có lẽ tôi nên đi. Chúng ta, ai cũng cần 1 khoảng lặng để suy nghĩ
Anh chàng vừa định quay đi thì….
- Tôi sẽ gặp lại anh chứ
- Nếu có duyên….
- ….
Mặc cho anh chàng bước đi. Nó vẫn ngồi đó. Cuộc nói chuyện với nó và anh chàng kia thật thú vị. Nhưng trong lòng nó vẫn chưa dứt những kỉ niệm về hắn. Nó đang suy nghĩ….Một quá khứ đau khổ….một hiện tại phũ phàng….và một tương lai không còn có hắn……
Nó cười….Cười ư ? vì cái gì ? Vì nó vẫn còn rất yêu hắn ư…..Nó nghĩ như z…..Nó có đang hạnh phúc không……Hẳn là như z……Vì nó biết………….cho đi cũng là 1 niềm hạnh phúc……

Hết !
[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Anh là ánh sáng của em



Anh là ánh sáng của em 
Trên đời này, có lẽ sẽ không ai hiểu được em - một con người sống 2 mặt với những tội ác không bao giờ có thể tha thứ được. Em - một đứa con nít đa sầu đa cảm có thể thay đổi bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Em - một con nhóc chỉ biết mơ mộng ảo huyền tới những tình yêu ngọt ngào chỉ có trong các quyển truyện tranh. Em - một con người chẳng biết sống trong thực tế như thế nào! Em chỉ là một con số 0 trong mắt mọi người. Cuộc sống của em là một màn đêm u ám dày đặc và tràn ngập sự lừa dối!

Nhưng rồi khi gặp anh, cuộc đời em đã thay đổi! Ánh mắt đó, ánh mắt màu xanh lam đó đã cuốn em vào một vòng xoáy vô hình. Nó như chứa một nỗi buồn da diết và nó rất lạnh, làm người khác ghê tởm anh - con em họ em đã nói thế. Nhưng đối với em, nó tựa như tâm hồn của anh, tựa như một vì sao sáng nhất trên nền vũ trụ bao la đen thẳm, tựa như một cơn gió thổi đi hết những muộn phiền của em, tựa như ánh sáng của ông mặt trời để xua tan đi sự đen tối của cuộc đời em. Anh à! Mái tóc của anh đẹp lằm đấy, màu xanh đen ấy đã tô lên con người anh một ánh hào quang của ác quỷ, bởi vì em biết rằng anh không phải thiên thần. Nhiều lúc em rất muốn vuốt ve mái tóc ấy của anh, rất muốn được anh ôm trọn vào lòng - em điên thật rồi anh nhỉ?

Em chỉ là một hạt cát trong biển sa mạc bao la. Em chỉ là một giọt nước trong hải dương rộng lớn. Em chẳng có giá trị gì trên thế giới này cả! Ngày qua ngày, em chỉ biết nhốt mình trên cái thế giới mạng ảo huyền. Em chỉ là một con ngốc luôn nghe theo lời sai bảo của người khác. Em hoàn toàn không có quyền lựa chọn để nói câu từ chối, bởi vì em chỉ là một con người yếu ớt chẳng ra gì!



Anh à! Anh có biết không? Từ khi gặp anh, cuộc đời em đã bừng sáng hẳn lên, từng lớp tuyết dày trong tâm hồn em đang từ từ tan dần ra. Anh đã sưởi ấm cho tâm hồn em từng chút một

Anh à! Anh có biết không? Em thật sự rất chú ý đến từng lời nói, cử chỉ, hành động của anh. Em xem nó như là một thú vui của em. Em thật sự hạnh phúc khi gặp được anh!

Anh à! Anh có biết không? Em căm thù tất cả những người làm tổn thương đến anh và cả những người yêu anh. Nếu em là một nhân vật trong ấy, em nhất định sẽ nhảy vào mà cào xé họ ra thành từng mảnh.

Anh à! Anh có biết không? Nhiều lúc em đã tự hỏi mình rằng nếu em không gặp anh thì cuộc đời em sẽ trôi theo thời gian như thế nào? Chắc chắn nó sẽ rất vô vị và khô khan, cuộc đời em sẽ vĩnh hằng chìm trong sự đen tối và giả dối!



Em không thích nụ cười của anh, vì nó làm anh trở nên không giống lúc bình thường. Nhưng nhiều lúc, em lại thích nó vì nó làm cho tính độc ác của anh bộc lộ rõ hơn. Tuy nhiên, vẻ mặt vô cảm của anh vẫn làm trái tim em run động nhiều nhất. Nó cứ như là một cơn tuyết hạ dưới một đêm giáng sinh buốt giá.

Em yêu anh như yêu một con người thực tế, nhưng thật khắc nghiệt khi anh chỉ là một nhân vật trong truyện tranh. Tuy nhiên em vẫn yêu anh, yêu anh rất nhiều. Hằng đêm, em luôn muốn được gặp anh trong giấc mơ nhưng không thể, em hoàn toàn không thể điều khiển giấc mơ của mình.

Cho dù có chuyện gì xay ra đi nữa, cho dù cuộc đời em có ra sao đi nữa, em vẫn yêu anh. Vì anh là ánh sáng của cuộc đời em, Ciel - sama ạ!
[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Tokiro chap38



[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Tokiro chap37



[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


Tokiro chap36



[Nhấn Vào Đây Để Xem Chi Tiết...]


 

Link Liên Kết

Link Liên Kết

Người theo dõi

Quay Trở Về Đầu Trang Copyright © 2010 | Film Anime World Thiết Kế Bởi Châu Văn Thịnh